Lâu rồi
Lâu quá rồi không nhắc đến tên anh
Tưởng như đã quên những điều quá cũ
Tình yêu là gì em không còn nhớ rõ
Chỉ nhớ rằng em từng đã yêu anh
Cũng đã lâu không còn tập làm thơ
Ghép mặt chữ đánh vần câu thương nhớ
Gửi về anh thủa ban đầu bỡ ngỡ
Cái vùng về mang giai điệu đầu tiên
Cũng đã lâu không thơ thẩn một mình
Nghe chim hót nhặt lá vàng suy ngẫm
Ôi thói quen cũ sao giờ lạ lẫm
Có phải chăng tất cả quá xa rồi
Cũng đã lâu không còn giận dỗi nhau
Vì những chuyện tầm thường và những điều nhỏ nhặt
Để đêm về nghe bài ca anh hát
Bao dỗi hờn bỗng chốc hóa thương yêu
Cũng đã lâu không ngắm biển xế chiều
Nghe câu chuyện tình yêu thuyền và biển
Thời gian trôi chẳng có gì vĩnh viễn
Thuyền ra đi và biển cứ đợi chờ
Cũng đã lâu không vẽ những giấc mơ
Bằng dịu dàng ngọt hương hoa cỏ
Bằng thì thầm lời tỏ tình của gió
Trong xôn xao hạnh phúc chợt ùa về
Lâu quá rồi… Lâu quá phải không anh
Tình yêu kia chôn vùi trong ký ức
Trở về đời thường với chính em rất thực
Để yêu anh bằng những cái… “lâu rồi”.
Nguyễn Thu Hiền